Mình cười bạn trẻ con nhưng có một bí mật mà bạn không biết đó là mình rất thích chuyện cổ tích. Mình thích thú với câu chuyện cổ tích bạn kể mà trong đó hoàng tử và công chúa chính là bạn và mình. Mình không thể định nghĩa được mối quan hệ giữa bạn và mình ngày ấy, có sự quan tâm và có cả những giận hờn. Nó không giống một tình bạn bình thường nhưng cũng chẳng phải tình yêu. Mình biết bạn có tình cảm với mình nhưng trái tim mình khi đó đã có một người khác rồi. Đó là mối tình đầu của mình, một tình yêu đầy nước mắt, cũng vì nó mà mình quyết định đi xa.
Xa gia đình, bạn bè và tất cả những gì quen thuộc, thân thương nhất, mình thực sự cô đơn và chán nản. Nhưng bạn là người luôn bên mình chia sẻ với mình mọi thứ. Mình thấy ấm lòng hơn khi hàng ngày đọc những dòng tin nhắn của bạn kể cho mình nghe cuộc sống ngoài đó. Mình có thể ngồi hàng giờ ngoài quán net để huyên thuyên với bạn đủ thứ chuyện hay có khi chỉ để cãi nhau với bạn giống như ngày hai đứa còn học cùng nhau, kết thúc cuộc nói chuyện mình không bao giờ giận dỗi mà luôn nở nụ cười vì mình là người chiến thắng. Bao kỉ niệm thân thương ngày nào chợt ùa về khiến mình lại khóc, nhớ Hải Phòng, nhớ bạn bè và… nhớ một người.
Thời gian trôi qua bạn vẫn luôn bên mình quan tâm, chia sẻ với mình mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Tình bạn của chúng mình vẫn thế, đôi lúc có cả những hiểu lầm và giận hờn nhưng lại khiến mình thêm hiểu nhau hơn. Tình cảm đó mình không biết gọi là gì nữa, là cái gì đó rất đặc biệt không thể thiếu được với cả hai đứa nhưng cũng chẳng thể là tình yêu.
[You must be registered and logged in to see this image.]Trong trái tim mình vẫn luôn có một khoảng trống dành cho bạn… (Ảnh minh họa) Đã bao lần bạn thể hiện tình cảm với mình nhưng đều bị mình biến thành những câu chuyện đùa vui giữa hai đứa. Trái tim mình vẫn chỉ có một người. Nhiều lần mình rất muốn hỏi bạn: Bạn đã bao giờ đọc chuyện “Nàng tiên cá” chưa? Không phải lúc nào hoàng tử và công chúa cũng lấy được nhau đâu. Nhưng mình lại không dám nói, mình không muốn bạn xa mình. Có phải mình quá tham lam không? Ngày mình không liên lạc được với bạn mình cũng chẳng hề lo lắng gì vì nghĩ chắc bạn lại thay số điện thoại.
20/10 năm đó, ngoài những tin nhắn chúc mừng của bạn bè mình còn chờ tin nhắn của một người, đó là bạn. Vì mình biết dù ở đâu, làm gì thì những ngày lễ bạn vẫn không bao giờ quên nhắn tin chúc mừng mình. Cuối cùng thì mình cũng nhận được tin nhắn từ một số máy lạ, nhưng đó không phải là tin nhắn chúc mừng như mình mong đợi mà là tin nhắn báo tin bạn đã mất trong một tai nạn. Mình đã khóc không thành tiếng, không tin vào những gì mình vừa nhận được, mình đã gọi lại ngay số máy đó, nhưng câu trả lời đã khiến mình bật khóc. Mình không ngờ kết thúc câu chuyện “Nàng tiên cá” lại cũng là đoạn kết câu chuyện của chúng mình. Cổ tích đâu phải lúc nào cũng đẹp đâu.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày biết tin bạn mất, mình vẫn không cho phép mình được tin đó là sự thật, vẫn hy vọng đó chỉ là trò đùa mà bạn bày ra để thử thách tình cảm của mình giống như ngày nào bạn đã khiến mình khóc cả buổi ngoài quán net. Chỉ đến khi đứa cháu mà mình rất yêu quý cũng bất ngờ mất trong một tai nạn thì mình mới tin đó là sự thật. Bạn đã thật sự biến mất khỏi cuộc sống của mình, giống như nàng tiên cá đã tan thành bọt biển. Mình vẫn luôn day dứt vì chưa một lần đến thắp cho bạn nén nhang. Nhưng mình biết bạn sẽ không bao giờ trách mình đâu, ở một thế giới xa xôi nào đó bạn cũng sẽ mỉm cười nếu biết mình sống vui vẻ và hạnh phúc. Trong trái tim mình vẫn luôn có một khoảng trống dành cho bạn…